• Nenhum resultado encontrado

31Chương 06: Trên dưới giống nhau

Chương 22: Thích tôi không?

Buổi tối tắm xong, Ngạn Dung tóc ướt từ phòng tắm đi ra, cậu bạn cùng phòng đang nghịch điện thoại nói: “Vừa nãy điện thoại di động của cậu kêu đó.”

Cậu đáp một tiếng, lại lau lau tóc mấy cái, trèo lên giường tầng của mình lấy điện thoại nhìn, là tin nhắn Bách Đồ gửi đến, giống như mọi lần quan tâm sức khỏe và tình hình học tập gần đây của cậu.

Cậu nghiêm túc cẩn thận trả lời lại: “Vừa nãy đi tắm. Thân thể rất tốt, học tập cũng không vất vả, dạo này đang luyện chữ, giáo viên nói em tiến bộ rất nhiều.”

Đại khái là Bách Đồ đang bận việc dở tay, Ngạn Dung đợi một lúc cũng không thấy động tĩnh gì, lại nhắn đi một tin: “Bách Đồ ca ca, anh cũng phải chú ý thân thể, ngủ ngon.”

Bách Đồ thật sự quan tâm cậu, chỉ có cậu là trong lòng có quỷ, mỗi lần đối mặt với ý tốt của Bách Đồ đều cảm thấy lo sợ bất an.

Cậu ngồi trên giường, dựa lưng vào tường mở điện thoại ra xem, có một album ảnh trong đó toàn là hình Lương Tỳ, ảnh không phải do cậu chụp trộm, là mấy tấm hình chân dung và hình trong phim cậu từ trên mạng tải về.

12

5

Nhưng mấy tấm hình này cậu đã rất lâu rồi chưa mở ra xem lại, gần đây cũng rất ít khi nhớ tới Lương Tỳ.

Trái lại số lần nhớ Vương Cẩm càng ngày càng nhiều thêm. Từ một việc xấu này phát triển thành một việc xấu khác.

Ngày mai là thứ sáu, khi tan học Vương Cẩm còn có thể đứng ở cửa trường học chờ cậu nữa không?

Ngày hôm nay Vương Cẩm đặc biệt chạy đến dẫn cậu đi cắt tóc, đến cùng là bởi vì cái gì?

Bởi vì Vương Cẩm nhớ cậu rồi.

Cho dù chỉ còn một ngày nữa là đến cuối tuần, nhưng Vương Cẩm chính là một ngày cũng đều không chờ được.

Thời điểm nghe được các em gái y tá tán gẫu, nhắc đến mồng hai tháng hai muốn đi làm tóc, anh lập tức nhớ ngay đến Ngạn Dung tóc đã có chút dài ra.

Đúng là nên đi cắt rồi, vừa lúc có thể được gặp mặt nhau.

Lần cuối giống như bây giờ, đối với một người tràn ngập mong chờ và mới mẻ, đã là chuyện của hơn 10 năm trước.

Khi ấy còn có thể nói rõ nguyên nhân, hiện tại thế nhưng không hiểu vì cái gì.

Anh yêu Ngạn Dung sao? Một đứa bé mười mấy tuổi, nói yêu thì quá là hoang đường.

Anh yêu thích Ngạn Dung trẻ tuổi xinh đẹp, trên giường thì đủ loại phong tình, dưới giường lại ngây thơ khả ái, nếu nói rằng anh đối với Ngạn Dung chỉ có yêu thích trên phương diện sinh lý, lại giống như không đúng hoàn toàn.

12

6

Anh hi vọng Ngạn Dung ở cùng mình có thể ngày càng tự nhiên và vui vẻ hơn, sau này cùng anh tách ra cũng có thể nắm giữ được một cuộc sống thật tốt đẹp.

… Đây là ‘thú vui tao nhã’ khi rời khỏi mối quan hệ bạn tình. Bao vị tha và vĩ đại.

Cái kết luận này làm chính anh bị sét đánh một lúc mới hồi phục lại được tinh thần.

Thứ sáu anh tới đón Ngạn Dung, mang cậu đi ăn cơm.

Tuần trước trước đó có đi ăn món Quảng Đông, tuần trước là món ăn Đông Bắc, tuần này bọn họ đến một quán cơm Phúc Kiến.

Tuy rằng Ngạn Dung chưa từng nói, nhưng theo Vương Cẩm quan sát, cậu đối với mấy món ăn theo trường phái Trung Quốc tràn ngập hứng thú.

Thời điểm gọi món, Ngạn Dung chỉ vào ‘Giáp Ngư thang’ hỏi: “Giáp Ngư là cái gì?”

Vương Cẩm giải thích: “Chính là Miết.” (Giáp Ngư = Miết = Ba ba)

Ngạn Dung càng không hiểu, nữ phục vụ đứng bên cạnh mím môi cười, cậu cũng ngại không hỏi lại, chỉ vào thực đơn nói: “Vậy lấy cái này.” Nữ phục vụ thế nhưng lại nhìn hỏi ý Vương Cẩm, Vương Cẩm cười nói: “Lấy đi.”

Ngạn Dung uống một chén canh nhỏ, ăn hai miếng thịt ‘Giáp Ngư’, rất yêu thích mùi vị này nha, còn muốn gọi thêm chút nữa.

Vương Cẩm ngăn lại: “Đủ rồi, tối nay về cậu định không cần ngủ à.” Ngạn Dung kỳ quái hỏi: “Tại sao?” tại ba ba siêu bổ thận =)))

12

7

Đến nửa đêm, cậu liền biết tại sao.

Vương Cẩm cứ tưởng rằng cậu chỉ ăn có một ít, trước khi ngủ cũng đã chịch một lần, sẽ không còn chuyện gì mới đúng, vậy nên đang đêm thì anh bị bất ngờ ‘tập kích’.

Với tay mở đèn, Vương Cẩm hỏi: “Có phải khó chịu không?” Ngạn Dung ôm eo anh, nhỏ giọng nói: “Ừm.”

Vương Cẩm sờ sờ mặt cậu, nóng y như dự tính. Ngạn Dung nói: “Tôi… tôi có chút cương.”

Vương Cẩm lấy tay mò xuống sờ soạn mấy cái, trơn mịn nóng bỏng. Ngạn Dung vô cùng khó chịu, càng ôm chặt lấy lồng ngực Vương Cẩm hơn, nói: “Vương Cẩm Châu, tôi làm sao bây giờ?”

Giọng nói cậu nhẹ nhàng, có chút giống như đang làm nũng, lại như có chút cầu xin.

Cậu chính là đang cầu lăn giường.

Vương Cẩm quá yêu thích dáng vẻ này của cậu, dịu dàng nói: “Cậu trước tiên thả tôi ra đã.”

Ngạn Dung rất nghe lời, nhanh chóng buông hai tay đang ôm ra, còn nhắm mắt lại, lông mi có chút run rẩy.

Vương Cẩm theo thói cũ lại gần hôn lên mắt cậu một cái, bọn họ chưa từng hôn môi, nhưng việc hôn mắt này cũng mang theo một cảm giác ngọt ngào khác.

Cậu cảm thấy thật thẹn thùng, cậu chưa từng chủ động cầu Vương Cẩm làm chuyện như vậy với mình, trước giờ toàn do Vương Cẩm chủ động và làm chủ.

12

8

Vương Cẩm hôn hôn mắt cậu, chóp mũi, gò má, cổ, sau đó một đường hướng xuống phía dưới.

Cậu cảm thấy Vương Cẩm muốn tách hai chân mình ra, vậy nên cậu liền chủ động mở chân, lại nhanh chóng giơ một cánh tay lên che trước mặt.

Vương Cẩm dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ, nói: “Không thể tiến vào, niêm mạc bên trong không chịu được.”

Mắt Ngạn Dung dưới cánh tay mở ra, nói: “Cái đấy… vậy làm sao bây giờ?”

Vương Cẩm thở dài.

Anh ở chỗ giữa hai chân Ngạn Dung, cúi thấp người xuống.

Ngạn Dung chưa từng làm chuyện giống thế này, càng chưa từng được người khác làm qua, trong nháy mắt bị kinh hãi đến độ hai chân từ trên giường nảy lên, một giây sau lại nặng nề hạ xuống, mười ngón chân mượt mà căng thẳng chống đỡ trên drap giường, từ bắp chân đến toàn thân đều run run.

Cậu còn đang trong thời kỳ phát dục, nơi đó cũng không tính là lớn, Vương Cẩm ‘làm việc’ cũng không vất vả.

Không bao lâu, cậu đã bắn trong cổ họng Vương Cẩm.

Vương Cẩm đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, thời điểm súc miệng mới tỉnh người ra một chút.

Thiệt là muốn chết mất thôi.

Anh không từng làm cho ai, người khác làm cho anh cũng ít lại càng ít, anh vẫn luôn thấy hành vi này chả có gì tốt đẹp, thời trẻ trâu xem phim ‘heo’ cũng đều tua qua đoạn này.

12

9

Sau khi anh ra ngoài, thấy Ngạn Dung nghiêng người cuộn tròn nằm trên giường, mặt đỏ như sắp nhỏ máu đến nơi.

Anh cười nói: “Không có chuyện gì nữa?” Ngạn Dung: “Ừm.”

Vương Cẩm nằm xuống bên cạnh cậu, lấy chăn đem hai người đắp kín, nói: “Ngủ đi.”

Anh đem đèn tắt.

Trong bóng tối, Ngạn Dung nhào vào trên bả vai và cánh tay anh lúc nhanh lúc chậm hít thở.

Cậu bị nhiệt khí quấy nhiễu, càng ngủ không được.

“Vương Cẩm Châu.” Ngạn Dung nói: “Xin lỗi, cái kia… mùi vị không tốt sao?”

Vương Cẩm nói: “Cũng được, không có tệ như trong tưởng tượng.” Mùi vị rất nhạt, ngoại trừ có chút chát thì hầu như không có mùi vị gì. Anh chờ Ngạn Dung nói tiếp, nhưng Ngạn Dung lại không nói gì nữa. Ngay lúc anh dần dần có chút buồn ngủ, thì bên tai nghe được Ngạn Dung nhẹ giọng hỏi một câu: “Anh có thích em không?”

– Hết chương 22 –

Chương 23: Về nhà mẹ đẻ

Cậu sao lại hỏi vấn đề này? Trả lời làm sao đây?

13

0

Anh tất nhiên là yêu thích Ngạn Dung, nhưng cái Ngạn Dung hỏi lại không giống như nói về chuyện này.

Không biết qua bao lâu, có thể chỉ là mười mấy giây, có thể là một phút, hoặc có thể là lâu hơn.

Nhiệt độ trên mặt Ngạn Dung đã hoàn toàn rút hết.

Thân thể của cậu hơi rụt lại về phía sau, chậm rãi xoay người, quay lưng về phía Vương Cẩm.

Cậu biết Vương Cẩm không có ngủ, không trả lời cậu, chẳng qua là không muốn tổn thương cậu thôi.

Quả nhiên, ôn nhu của Vương Cẩm chỉ đủ dùng, không nhiều không ít, tất cả đều chỉ dùng ở chỗ bản thân anh muốn dùng.

Sáng sớm hôm sau, Vương Cẩm yên lặng rời giường, ra cửa đi làm. Lúc nghỉ trưa ở căn tin bệnh viện, anh nhận được tin nhắn của Ngạn Dung: “Tôi về trường đây, đã hẹn với bạn cùng phòng rồi.”

Anh sửng sốt một chút, ngón tay nhanh chóng ấn phím trả lời: “Tôi đưa cậu về.”

Ngạn Dung cũng rất nhanh nhắn lại: “Không cần, tôi đi tàu điện ngầm.” Đề tài buôn dưa chiều nay của các em gái y tá là: Wuli Cẩm Cẩm xưa nay không bỏ thừa cơm, buổi trưa hôm nay lại không ăn hết, có phải do gần đây áp lực quá nhiều nên khẩu vị không tốt? (wuli = của chúng ta)

Mấy ngày sau lại đến một cái thứ sáu, Lương Tỳ gọi một cú điện thoại cho Vương Cẩm, vi diệu hỏi: “Con rể, mày có phải bên ngoài có người khác rồi hả?”

Vương Cẩm: “…”

Lương Tỳ nói: “Ngạn Dung vừa nãy gọi điện cho tao, nói nó muốn về nhà, không muốn đến chỗ mày.”

13

1

Hắn không đào được nguyên nhân từ phía Vương Cẩm, không thể làm gì khác hơn là đầu óc mơ hồ dặn dò trợ lý, buổi chiều nhớ đến trường đón Ngạn Dung.

Cả hắn và Ngạn Dung trong điện thoại đều có lưu số nhau, thế nhưng chưa từng bao giờ liên lạc, vừa nãy thấy Ngạn Dung gọi điện tới, còn tưởng là mình bị hoa mắt. Trước đây hắn không để tâm đến, được Bách Đồ nhắc nhở rằng Ngạn Dung có ý tứ như thế với mình, hắn mới phát hiện ra hình như đúng là có chuyện như thế.

Cảm giác bị một đứa con nít nhớ thương, thật không tốt gì cho cam. Hắn tận lực bơ Ngạn Dung, may là Ngạn Dung cũng không chủ động trêu chọc hắn, hai người cứ tránh nhau ra, trái lại cũng xem như sống yên ổn không vướng mắc gì.

Tính ra thì Ngạn Dung vẫn là một đứa nhỏ hiểu chuyện, hầu như không gây phiền toái gì, trừ việc lần trước có chết cũng không chịu xuất ngoại, những lúc khác chẳng bao giờ nói ra yêu cầu gì với Bách Đồ và hắn.

Hiện giờ lại chủ động nói muốn về nhà khi chỉ có mình Lương Tỳ ở đấy, nếu không phải Vương Cẩm có vấn đề… Chắc chắn vấn đề chính là ở Vương Cẩm.

Hắn không phải thật sự nghi ngờ Vương Cẩm có người mới trong khi vẫn còn đang ở cùng Ngạn Dung, Vương Cẩm không thể làm được chuyện như vậy.

Vậy vấn đề nằm ở đâu?

Trong đầu hắn xuất hiện một số hình ảnh 18+

Vương lão nhị cũng mọe nó thật danh bất hư truyền, công tác bận rộn như thế, cuối tuần ban ngày tăng ca, tối về còn làm một phát liền hai – ba ngày như thế, khiến cho bạn trai nhỏ không hold nổi phải chạy về nhà mẹ đẻ.

13

2

Lương Tỳ ngoài thở dài thì cũng chỉ biết thở dài, hắn rất nhớ Bách Đồ nha.

Trong bệnh viện, đồng nghiệp hỏi Vương Cẩm: “Chủ nhiệm Vương, sao giờ còn chưa đi? Ngày hôm nay không cần đón đứa nhỏ?”

Vương Cẩm mấy cái buổi chiều thứ sáu đều tan sớm, giải thích với đồng nghiệp là có gia đình người bạn nhờ anh chăm sóc một đứa nhỏ, này cũng không có tính là nói điêu.

“Nhà đứa nhỏ giờ không còn bận gì.” Vương Cẩm cười nói: “Bố nó đến đón, nên không cần tôi đi.”

Đồng nghiệp cũng không nghĩ gì nhiều, nói: “Thế cũng tốt, đỡ phiền phức, trẻ con hiện nay đều quá khó hầu, nhất là lại không phải của mình, đánh không thể đánh mắng cũng không thể mắng, đã thế lại còn chuyện gì cũng không nói, cứ chờ mình đến đoán, ai mà đoán được nha.”

Vương Cẩm gật gù tán thưởng: “Chuẩn, không sao đoán được.”

Anh đoán Ngạn Dung sẽ trốn mình, dù sao da mặt cũng mỏng thế, lại có chút kiêu ngạo, hỏi ra vấn đề như vậy mà không được đáp lại, sẽ cảm thấy mất mát bao nhiêu, muốn tránh anh mấy ngày cũng là chuyện bình thường.

Nhưng anh không đoán ra được, Ngạn Dung sẽ trốn về nhà. Đây không phải là một tín hiệu tốt.

Trước đây Ngạn Dung trốn Lương Tỳ, là sợ không kìm lòng nổi sẽ nhịn không được làm ra chuyện gì sai trái, bây giờ trốn Vương Cẩm thế nhưng lại trốn về chỗ Lương Tỳ, cậu là sợ… cái gì?

13

3

Anh có chút hối hận, nếu như anh biết Ngạn Dung là người quyết tuyệt như vậy, buổi tối ngày hôm ấy nên nói một chút gì đấy mới phải.

Anh đối với Ngạn Dung có yêu thích, nhưng chừng ấy không đủ để hứa hẹn với Ngạn Dung bất cứ thứ gì, bao gồm cả tình yêu, và cả tương lai. …

Ngạn Dung được trợ lý của Lương Tỳ hốt về nhà, anh ta không vào, chỉ đưa cậu đến cửa liền đi.

Cậu biết mật mã căn nhà, nhưng nhìn trợ lý như vậy, cũng đoán được Lương Tỳ ở nhà, liền không có bấm mật mã mà đổi sang nhấn chuông cửa.

Lương Tỳ mở cửa cho cậu. Hai người đều chìa ra bộ mặt lúng túng. Hắn lui về sau một chút, không thể nào tự nhiên nổi mà tiếp đón: “Về rồi.” Ngạn Dung nói: “Ừm… Vâng, về rồi ạ.”

Cậu cúi đầu đi vào, đem cặp chéo ôm ở trước ngực, ngồi trên ghế thay giày đổi dép.

Lương Tỳ đứng đó nhìn vài giây, thực sự cảm thấy không quen nổi, bỏ lại câu: “Trên bàn có nước chanh, tôi vừa mới pha, cậu uống chút đi. Tôi có điện thoại cần gọi.”

Rồi rất nhanh trốn vào trong phòng sách, còn đem cả cửa đóng vào luôn.

Ngạn Dung ngồi trên ghế thay giày, có chút muốn cười. Cậu đột nhiên nhận ra, trước đây mình thật sự quá đần.

Lương Tỳ xưa nay không bao giờ nhìn thẳng cậu, còn luôn tránh cậu như tránh tà, Bách Đồ là người săn sóc như thế, nhưng cũng chưa từng cố gắng cải thiện mối quan hệ giữa cậu và Lương Tỳ.

13

4

Cậu lại cứ luôn buồn cười như thế mà cho rằng, ánh mắt khi cậu nhìn Lương Tỳ, trước giờ không bị người nào phát hiện.

Ai chẳng biết cậu không còn gì cả, lại cứ khư khư giữ cái lòng tự ái đáng cười này.

Đến cả… đến ngay cả Vương Cẩm cũng cho là thế.

Lương Tỳ ở trong phòng sách gọi điện cho Bách Đồ, bên kia thế nhưng bắt máy lại là trợ lý, nói Bách Đồ vẫn đang quay phim.

Hắn không còn trò gì hơn là lượn weibo một vòng, xem cũng gần hai mươi mấy phút đồng hồ, mới mở cửa đi ra ngoài.

Ngạn Dung không còn ở bên ngoài, nước chanh trên bàn hình như cũng chẳng ít đi chút nào.

Lương Tỳ đến trước cửa phòng Ngạn Dung, nhẹ nhàng gõ gõ, nói mấy câu đã nghĩ kỹ: “Ngạn Dung, tôi buổi tối có bữa tiệc cần ra ngoài, không tiện mang theo cậu, cậu ở nhà một mình có được không?”

Ngạn Dung trong phòng trả lời: “Được. Em có hơi mệt, đã ngủ rồi.” Lương Tỳ cho là cậu cũng đang kiếm cớ để không cần cùng mình tiếp xúc trực diện, thuận mồm nói: “Đừng ngủ say quá, một lúc có dì giúp việc đến làm cơm tối, nhớ để ý chuông cửa.”

Ngạn Dung: “… Vâng.”

Nghe được tiếng cửa nhà bị mở ra rồi khóa vào, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh lại.

Trong phòng, Ngạn Dung ngồi cạnh bàn học, không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình đi động phát ra.

Cậu mở kho hình ảnh, đem tất cả những bức có hình Lương Tỳ xóa toàn bộ.

13

5

Vương Cẩm hơn 11h mới về nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi cồn, anh cảm thấy không đúng, đưa tay bật đèn lên.

Trên sofa nằm úp sấp một người, áo khoác sẫm màu, tóc màu sợi đay, say đến hoàn toàn bất động.

Trong lòng anh căng thẳng, là Ngạn Dung sao?

– Hết chương 23 –

Documentos relacionados