• Nenhum resultado encontrado

Người Đến Sau - Bế Mạnh Đức

N/A
N/A
Protected

Academic year: 2021

Share "Người Đến Sau - Bế Mạnh Đức"

Copied!
75
0
0

Texto

(1)

BẾ MẠNH ĐỨC

NGƯỜI ĐẾN SAU

NHÀ XUẤT BẢN CÔNG AN NHÂN DÂN

Câu chuyện kể về cuộc chiến của cơ quan an ninh Việt Nam với những phần tử phản động, lợi dụng chiêu bài dân chủ hòng mưu cầu lợi ích cá nhân. Bọn chúng phần lớn là những kẻ cơ hội chính trị, háo danh, tội phạm... chứ thực ra chẳng phải vì lý tưởng nào cả...

Bàn Kim Bảo (Lê Quang) một sinh viên ngành An ninh người dân tộc Dao vừa ra trường, với tố chất đặc biệt anh được chọn làm người nằm vùng. Từ đây, Bảo đã có một hành trình dài hoạt động đơn tuyến khá thú vị trong lòng những kẻ phản động.

1 - CẠM BẪY

Marseille - Pháp.

Trên mỏm đồi nằm trong khuôn viên của trường đại học Aix Marseille có một nhóm người châu Á trẻ tuổi đang thư giãn dưới nắng nhẹ của mùa Thu. Cỏ mùa này không được xanh như hồi tháng trước mà đã hơi chuyển màu, cách đó không xa, mấy cây phong cổ thụ thi thoảng lại rải một lớp lá vàng, lá theo gió bay xuống tận chân đồi.

Minh dựa lưng vào chân ghế đá, miệng ngậm một cọng cỏ, mắt lơ đãng nhìn ra phía xa nơi có những toà nhà ẩn hiện sau hàng cây to lớn, xa hơn nữa là Địa Trung Hải mênh mông. Ba năm ở đây chưa khi nào Minh thấy chán cảnh trời trong xanh và nắng nhẹ mỗi khi mùa Thu đến. Dù thật lòng có lúc cậu cũng nhớ quay quắt mùi hoa sữa trên đường Nguyễn Du.

Chợt điện thoại rung nhẹ, có một cuộc hẹn lúc bốn giờ. Dòng chữ nhắc nhở kéo cậu trở lại hiện tại.

Người phụ nữ tình cờ gặp hôm trước trong căng tin đã khiến cậu đi từ thú vị đến tò mò, sau khi biết chuyên ngành học của cậu, chị ta đang có một lời đề nghị cộng tác. Tất nhiên, cũng chưa có gì, tất cả cũng chỉ là hai cuộc nói chuyện, chủ yếu xoay quanh ngành dược mà Minh đang theo học.

Hôm qua, chị ta lại gọi và đề nghị được gặp Minh tại một quán cafe ngay cầu cảng, những giấy tờ mà người phụ nữ nọ muốn xem cậu đã chuẩn bị đầy đủ. Cũng chỉ là vài dòng trích ngang

(2)

và điểm số kỳ học gần nhất mà bất cứ sinh viên nào muốn làm thêm cũng đều phải trình cho đối tác.

Cơ hội đến với Minh giống như một sự may mắn tình cờ, sang đây với học bổng toàn phần, nhưng có rất nhiều những khoản phụ trội khác phải chi trả. Nhà nghèo, dù đã tính toán đủ đường nhưng không còn cách nào khác ngoài việc bố mẹ cậu phải thế chấp sổ đỏ, vay ngân hàng để gửi tiền cho cậu, điều đó khiến Minh chẳng lúc nào yên lòng.

Còn 30 phút nữa là đến giờ hẹn.

* * * Việt Nam.

Trên một con phố khá yên tĩnh, văn phòng luật sư “Trần và cộng sự” nằm ngay dưới một tán sấu già, phía bên trong mấy nhân viên tập sự đang cắm cúi vào chồng hồ sơ chất cao trước mặt, họ có rất nhiều việc phải làm. Không có ai để ý đến một người vừa bước vào, sau vài giây lưỡng lự, anh ta đi về phía cầu thang dẫn lên tầng trên, ngay khi cô tiếp tân kịp đứng dậy.

Trước khi đặt chân lên bậc thang đầu tiên người này ngoảnh mặt về phía cô gái đang hơi lúng túng làm một cử chỉ giống như là sự trấn an, rồi chỉ tay lên trên và nhoẻn miệng cười. Việc một thân chủ có mối quan hệ mật thiết với luật sư trưởng là khá bình thường và họ có thể hẹn với nhau mà không cần thông qua thư ký cũng hay xảy ra, nếu còn điều gì thì chỉ là do sự lơ đễnh của người lãnh đạo văn phòng đã không kịp thông báo cho cô mà thôi. Nghĩ vậy, cô cũng lịch sự cười đáp lễ trước khi người nọ khuất sau cầu thang.

Công việc của một sinh viên luật mới ra trường không hề giống với những gì mà cô gái vẫn nghĩ, chẳng thế mà giờ đây cô đang đứng trước cửa phòng luật sư trưởng với hai tách cà phê trên khay, có khi họ còn muốn uống thêm thứ gì đó mà văn phòng không sẵn. Những lúc như thế cô lại phải chạy sang bên kia đường nơi có cửa hiệu tạp hóa khá lớn, và bà chủ thì đã quen mặt cô từ bao giờ.

- Cứ để đấy đi - Luật sư trưởng cất giọng trầm ấm sau khi cô đã ở trong phòng.

Người khách khi nãy lại mỉm cười với cô, nụ cười của anh ta rất sáng và việc sở hữu một gương mặt thông minh khiến cho chủ nhân của nó có thừa vẻ hấp dẫn.

Đúng lúc cô định khép lại cánh cửa phòng thì có tiếng của sếp: - À này...

* * *

(3)

Marseille - Pháp.

Minh rời xe buýt ở bến số 12, cầu cảng phía đằng kia, cậu muốn đi bộ một quãng, mùi của biển chiều phả mạnh vào mặt Minh nồng nồng. Cái dáng cao nhưng gầy gò của cậu có vẻ chẳng vững vàng mấy trước sự mêng mông của biển cả.

Vẫn chiếc khăn voan đen và cặp kính sẫm màu, người phụ nữ Minh gặp lần trước đang ngồi nhả khói sau chiếc bàn đơn, nhìn chị ta chẳng khác nào một quý cô rảnh rỗi và đầy đủ đang tìm cho mình những giây phút riêng tư.

Sau ngụm cà phê chị ta tháo kính đặt nó lên bàn và bắt đầu nói:

- Như tôi đã thông tin cho cậu, công ty chúng tôi đang nghiên cứu một loại thuốc chữa hen suyễn mà thành phần chủ yếu là các loại thảo dược đến từ vùng nhiệt đới, cũng là ngành học của cậu... à năm mấy rồi nhỉ?

- Dạ em năm cuối! - Minh rụt rè trả lời

Người đối diện lại rít một hơi thuốc nữa, đó là hơi cuối cùng của điếu Malborro trắng, chị ta di di nó trong cái gạt tàn một cách chậm rãi.

Câu chuyện của họ kéo dài cho tới tận lúc đèn đường được bật lên, nếu đứng ngoài cửa kính mà nhìn vào thì ai cũng nghĩ đây là một cặp nam nữ đang ở giai đoạn làm quen và mọi thứ có vẻ đi theo chiều hướng tốt khi mà thi thoảng cô gái cười phá lên, còn chàng trai chốc chốc lại vui vẻ gật đầu.

Lúc rời khỏi bàn người phụ nữ đưa cho Minh một tấm danh thiếp. Cậu cầm nó và đọc thấy một địa chỉ ở Paris, hình như là văn phòng đại diện của một hãng dược phẩm.

- À này, tôi từng sống bốn năm ở Hà Nội đấy - trước khi khuất sau cánh cửa, chị ta hơi dừng lại chìa bàn tay ra - Tôi cũng thấy nhớ những chiều Hồ Tây lộng gió, cả cái màu tím của bằng lăng nữa... haiza, không biết khi nào lại được về thăm...

Bỏ lửng câu nói, chị ta một lần nữa gật đầu chào Minh rồi duyên dáng bước ra ngoài. *

* * Hà Giang, Việt Nam.

Bản làng vẫn chìm trong mây phủ, những ngày chớm Đông năm nào cũng thế, chỉ khi mặt trời lên quá ngọn Pia Djang thì bản người Dao mới bắt đầu lấp ló hiện ra trên sườn những quả đồi cao.

(4)

Gia tộc họ Bàn sinh sống ở đây chẳng biết từ khi nào, chỉ thấy những mái ngói âm dương đã phủ vài lớp rêu, nó cũng không hẳn xanh mà có khi còn lẫn cả sắc đỏ tía nữa.

Sau bờ tường được xếp bởi những viên đá là khoảng sân rộng, lẫn trong sương sớm có bóng một chàng trai đang mải mê đi quyền, những động tác dứt khoát, mạnh mẽ khiến cho người xem như được truyền thêm sức sống.

Phía xa dưới hiên ngôi nhà hai gác được làm từ những thân gỗ lớn, người đàn ông đứng tuổi có gương mặt nghiêm nghị đang nheo mắt dõi theo từng động tác ngoài kia. Thi thoảng ông lại gật gù, nhưng có đôi lúc ông cũng khẽ lắc đầu.

Sau thét Kiai dữ dội tốc độ của anh ta dần chậm lại rồi dừng hẳn. Vuốt mồ hôi trên trán anh tiến lại gần hiên nhà.

- Bố thấy sao? - Vừa hỏi anh ta vừa đưa tay với chai nước

- Ấy đừng, đang lúc lỗ chân lông nở to không nên uống nước con ạ, đợi vài phút đã. Người đàn ông một tay vừa vỗ vai chàng trai vừa ôn tồn nói:

- Có tiến bộ, nhưng vì đây là bài quyền cổ nên con cần có thời gian để nghiền ngẫm hơn. - Các thầy của con cũng nói hệ phái này đang ít dần, ngay cả bên Nhật người ta cũng chỉ truyền trong dòng họ hoặc người thân tín mà thôi. À, bố vẫn chưa nói cho con biết lý do bố thành thạo môn này đến vậy?

Người đàn ông lớn tuổi trầm ngâm giây lát rồi gật gù kể:

- Năm 1957, sau chiến dịch Điện Biên ông nội con trở về từ Tây Bắc, cùng đi có một người Nhật Bản, ông nội kể, trước đây ông ấy chiến đấu trong quân đội Thiên Hoàng, đến Việt Nam từ năm 1941, sau được ta giác ngộ nên đã trở thành lính cụ Hồ.

Họ cùng đánh trận Điện Biện, rồi khi biết ông con đang là truyền nhân thứ 7 của dòng võ dân tộc Dao, vị đại úy nọ vốn là một cao đồ của môn Không Thủ Đạo đã gửi lời thách đấu.

Ông nội con không kể về trận đấu đó, chỉ biết rằng không lâu sau họ nhanh chóng trở thành bạn của nhau. Ông ấy đã ở nhà mình gần 3 năm trước khi về Nhật Bản.

- Lúc đó bố bao nhiêu tuổi? - Người thanh niên tò mò hỏi.

- Khoảng sáu, bảy tuổi gì đó, suốt thời gian ấy ông nội con và người chiến binh ngoại quốc nọ thay nhau dạy những kỹ thuật đặc sắc của môn phái mình cho người kia, tất nhiên bố là người được lợi hơn cả...

Nói đến đây, ông cười vang, nghe tiếng cười ấy ai cũng sẽ đồng ý rằng chủ nhân của nó phải có sức khỏe rất tốt, chưa kể còn là một người mang nội lực cao thâm, ít gặp trong đời.

(5)

- À... đợt này con được nghỉ lâu không? - Lúc này, hai cha con đã gọn gàng trong bộ trang phục thường ngày, họ ngồi bên chiếc bàn ăn bằng gỗ lâu năm lên nước màu đen bóng.

Vừa hút những sợi mì to, mập, còn thơm mùi gạo nương, một đặc sản của quê nhà vào miệng, vừa suýt xoa vì cay, chàng thanh niên ngước lên:

- Hết tuần này bố ạ, trường con đang chuẩn bị cho đợt dã ngoại dài ngày, ngoài giáo viên của trường còn cả các chuyên viên trên Bộ xuống, con muốn về nhà thư giãn mấy hôm, chắc là khá căng bố ạ!

Ông bố ngừng ăn chăm chú nhìn đứa con trai, mới ngày nào cái thằng Bảo còm nhom suốt ngày chạy theo đòi ông dạy bắn nỏ, đánh võ, thế mà bây giờ trước mắt ông đã là một cậu sinh viên năm cuối trường An ninh rắn rỏi, đầy sức sống...

- Tình hình học tập dạo này thế nào, đồng chí? - Ông hóm hỉnh hỏi con.

- Vẫn thế bố ạ! - Bảo gật gật đầu nhìn cha bằng ánh mắt lém lỉnh pha chút tự hào.

Thực ra thì ông đã biết khá rõ vì tháng nào cũng có thông báo của trường gửi về nhà. Đã ba năm liền con trai ông luôn đứng trong nhóm những sinh viên ưu tú nhất.

- Ông có lấy thêm không? - Tiếng người phụ nữ vọng lại từ phía bếp khiến ông ra khỏi dòng suy tưởng, bà đang làm thêm món gì đó cho hai bố con.

- Thôi bà ơi, mà bà lên đây ăn cùng bố con tôi đi... * * * Hà Nội, Việt Nam.

Mai ngồi tần ngần bên cửa sổ, cô cứ xoay xoay trên tay chiếc điện thoại đắt tiền mà Lê Công tặng hôm qua. Đúng là đại gia có khác, từ khi được luật sư trưởng cho làm phụ tá chính chịu trách nhiệm vụ kiện tụng liên quan đến doanh nghiệp của Lê Công, Mai mới biết thế nào là cuộc sống của những người có tiền. Ra trường với tấm bằng loại khá, dù có tham vọng lắm thì Mai cũng chỉ mong có được một công việc ổn định, rồi sau đó là một cuộc sống bình thường như bao người khác. Nhưng sau khi được tiếp xúc với Lê Công thì Mai thấy hình như những điều cô vẫn nghĩ là chưa đủ.

Lại có tin nhắn, người yêu cô, anh ta muốn nhân buổi chiều đẹp trời cùng nhau dạo một vòng Hồ Tây, nhưng cứ nghĩ đến cảnh phải ngồi sau cái xe máy cũ chạy lạch xạch, run rẩy Mai thấy sao mà ngán ngẩm, lại còn cái vụ xếp hàng mua đồ uống nữa mới rõ bực mình.

(6)

Cô nhớ hơn chiếc ghế mềm êm ái của chiếc Audi thơm tho cùng với những nhà hàng sang trọng mà mỗi lần bàn công việc Lê Công vẫn đưa cô đến.

Anh ta cũng vừa hẹn sẽ gặp cô chiều nay.

“E ban roi” - Đó là mẩu tin cuối cùng Mai gửi đi cho chàng người yêu nghèo. Trước khi đóng cửa sổ căn phòng trọ trên gác năm cô còn nhìn thấy chiếc xe máy màu xanh quen thuộc buồn bã chầm chậm khuất sau góc phố.

- Sau cùng thì đám ấy cũng chịu rút đơn - Vừa nâng ly rượu vang ánh đỏ, Lê Công vừa cười - Có gì đâu, ai mà chẳng thích tiền, có thể không thích ít nhưng nhiều thì... ha... ha… ha... mà công lớn cũng là của em đấy, người đẹp ạ!

Giờ đây họ đã yên vị trên chiếc tàu thủy đang chầm chậm trôi giữa hồ rộng, chỉ có hai người trong một phòng Vip. Mai e lệ nhoẻn cười rồi nhấp một hớp rượu.

- Tay giám đốc Sở tài nguyên thế mà lại được việc, nhưng nếu mình không có lời hứa cho thằng con ma cà bông của lão được sang Anh du học thì chắc là cũng còn lâu - Lê Công lại tiếp tục ồn ào.

- Mà cái thằng của nợ ấy thì học hành cái gì cơ chứ, nhưng đời mà... thôi ăn đi em, này em xem, mặt trời sắp lặn rồi kia kìa.

Ở phía Tây, quả cầu đỏ rực đang chui dần xuống mặt nước, hình như nó to hơn bình thường thì phải.

Mai lại khẽ nhìn sang người đàn ông đang hả hê trong nỗi vui mừng thắng lợi, người ta cứ bảo bọn gian thương thế này thế kia, chỉ có biết đến lợi nhuận, tiền là trên hết, nhưng Lê Công lại mang đến cho cô một cảm nhận khác, rất nhiệt tình, sôi nổi nhưng cũng không kém phần nhẹ nhàng, lãng mạn. Mà nhiều tiền thì có gì sai. Người ta sẽ được sống nhiều hơn, được biết nhiều hơn, anh ta còn nói rồi đây con người ta sẽ quan niệm về cuộc sống theo từng giai đoạn của cuộc đời.

Có lẽ đúng, thời sinh viên với những chiều đạp xe dưới hàng bằng lăng, rồi bữa cơm đạm bạc nhưng đầy ắp tiếng cười... sẽ chỉ đẹp trong ký ức... còn hôm nay mọi thứ sẽ phải khác đi, mình có sắc đẹp, có học vấn, lại thông minh, con đường trở thành một quý cô đang ở phía trước. Nghĩ thế Mai lại mỉm cười rồi chủ động nâng ly về phía người đàn ông lịch lãm ngồi đối diện.

Đêm ấy cô không về căn gác trọ cũ kỹ.

Mai cũng chẳng biết mình đã tắt máy khi nào, cô chỉ nhớ khi chiếc váy đỏ tuột khỏi vai cũng là lúc những nụ hôn nóng bỏng của Lê Công bắt đầu tràn ngập khắp cơ thể cô.

* * *

(7)

Paris nước Pháp.

Minh hơi ngại ngần khi đứng trước dãy nhà đồ sộ nằm ngay trên quảng trường, dù đã gọi điện trước nhưng quả thực việc gặp gỡ với đại diện của một hãng dược phẩm là điều cậu chưa từng nghĩ đến. Thực tình, Minh không phải là người giỏi nhất trong số những du học sinh đang theo học ngành dược ở bên này, thậm chí có một số môn cậu còn phải thi lại.

Ấy là chưa kể không ít lần Minh còn công khai chỉ trích bọn người mượn tiếng du học để tiêu tiền, cậu còn biết rõ những kẻ khi còn ở trong nước vốn là học sinh cá biệt, thế mà rồi nhờ tiền bạc, chúng lại xuất hiện ở bên này, những người ấy rồi sẽ vênh vang khi trở về với tấm bằng ngoại quốc. Và cũng lòe được khối người, với cái mác du học, họ sẽ được cơ cấu vào trong những cơ quan nhà nước với vị trí mà nhiều người mơ ước, lại còn được tiếng là đem kiến thức về xây dựng đất nước. Thực ra, với trình độ và tư cách như họ, bên này chả có công ty hay tổ chức nào chấp nhận cả. Những người như thế sẽ làm gì cho đất nước đây?

Cậu cũng hay nói đến những tiêu cực trong thi cử, trong đời sống khi còn học trong nước, hay thậm chí cậu còn ủng hộ những cuộc biểu tình tự phát ở Hà Nội hồi năm ngoái.

Tóm lại, nếu để lựa chọn Minh chẳng thể là một ứng viên tiềm năng.

Đón cậu lần này không phải cô gái xinh đẹp quý phái hôm nào, thay vào đó là người đàn ông với bộ vét cắt khéo ngồi sau chiếc bàn gỗ sồi, lịch sự bắt tay Minh theo kiểu vẫn thấy ở những người phương Tây, Minh đồ rằng ông ta đã sống nhiều năm ở đây rồi.

- Thế này nhé, à chúng tôi đã được đọc hồ sơ của cậu, mọi thứ đều ổn cả, ổn cả...

Ông ta vừa xoa hai tay vào nhau vừa hơi nghiêng mình về phía Minh vừa cất giọng nói, cái cử chỉ ấy khiến cho cậu thấy mình được quan tâm nhiều hơn.

- Hình như quê gốc cậu ở Nam Định phải không?

Minh hơi mỉm cười, cậu có cảm tưởng người ta biết về mình nhiều hơn những gì cậu đã viết. - Vâng, đúng rồi, bố mẹ cháu chuyển công tác lên Hà Nội lúc cháu đang học dở cấp 2. - Tôi cũng quê Nam Định, nhưng gia đình di cư vào Nam từ hồi năm tư, khi ấy tôi còn trẻ hơn cậu bây giờ, rồi tôi cứ đi mãi, chưa khi nào có dịp về thăm quê...

Nói đến đây ông ta dừng lại đi đến bên cửa sổ, Minh thấy ly trà trên tay ông ta hơi rung lên. Sau buổi chiều hôm ấy Minh bỗng trở thành một người bận rộn, mỗi tuần ba lần cậu lại đi tàu điện ngầm từ Marseille lên Paris để vào làm cho một phòng nghiên cứu nhỏ chuyên về các loại thảo dược phương Đông. Có những hôm thậm chí Minh còn phải ngủ lại vì công việc.

Mỗi lần như thế cậu được người bạn cùng phòng dẫn đi chơi ở các hộp đêm, hay quán bar nào đó, quả là có nhiều thứ khác xa so với cái thành phố cảng nơi cậu đang theo học.

(8)

Paris cũng là nơi thường diễn ra các cuộc đình công của thợ thuyền, sinh viên... Không biết do vô tình hay sao mà mỗi khi có một cuộc lãn công nào diễn ra người bạn nọ lại rủ Minh cùng xem, cũng có đôi lần họ hòa mình vào đám đông ấy, và hô lên vài khẩu hiệu gì đó.

- Đấy, cậu thấy không, người ta dân chủ như thế cơ mà, có khi chỉ cần hơi chạm chút ít đến quyền lợi thôi là họ tổ chức nghỉ việc, xuống đường ngay.

Minh gật gù khi nghe anh ta nói, cậu cũng thấy lạ, chẳng hiểu người ta lấy thời gian ở đâu mà suốt ngày biểu tình như thế.

Mà, công việc ở phòng nghiên cứu sản phẩm cũng khiến Minh thấy có gì đó không bình thường, với vốn kiến thức đã học cậu nghĩ sẽ phải làm điều gì quan trọng hơn là chỉ ngồi phân tích mấy mẫu tảo châu Á rồi viết vài trang báo cáo. Còn một điều nữa, đó là tiền lương mà cậu nhận được cao hơn hẳn so với những gì Minh nghĩ, cả mấy người bạn cùng phòng cũng tròn mắt ghen tị khi biết khoản thu nhập của cậu.

Sau hai tháng đi làm thêm, Minh thông báo về nhà là không cần gửi tiền sang nữa. Một hôm, sau giờ làm việc, người đồng ngiệp vỗ vai Minh:

- Hôm nay, tớ sẽ giới thiệu với cậu một người mà chắc chắn là sẽ mang đến cho cậu nhiều cảm xúc.

Dưới trường cũng đang được nghỉ, chẳng suy nghĩ nhiều, Minh đồng ý ngay. *

* *

Chuyến hành quân dã ngoại của lớp Dgk14 đã được hơn một nửa lộ trình, bỏ lại đằng sau những đồng ruộng phì nhiêu của đồng bằng, bây giờ họ đang tiến vào miền trung du. Mồ hôi loang trên lưng áo họ dù trời đã bắt đầu chuyển sang Đông, có vài người còn phanh cả ngực lúc bắt đầu leo dốc. Nhìn từ xa họ như lẫn vào trong những đám cọ xanh.

Bỗng có lệnh nghỉ chân ngay sau dấu rẽ trái, cả đoàn quân tản ra tìm vị trí thuận lợi cho mình. Bảo ngồi xuống dưới một bụi cọ già, vừa lau mồ hôi cậu vừa lôi tấm bản đồ ra, còn khoảng hơn một trăm km nữa thì đến điểm tập kết, địa hình càng lúc càng khó khăn. Với những sinh viên năm cuối, thì cũng không đến nỗi quá sức, bởi Bảo biết trên thực tế, nhiều khi người chiến sỹ công an còn phải đối mặt với những thử thách khốc liệt hơn thế nhiều.

Đang mải nghĩ ngợi Bảo không để ý đến một người đang đi đến từ phía sau. - Sao, có mệt không? - Vừa ngồi xuống, anh vừa hỏi.

(9)

- Ngồi xuống đi, tôi mới nhận được chỉ thị trên đưa xuống, ngay chiều nay đồng chí phải có mặt tại trường.

Bảo ngạc nhiên nhìn thủ trưởng:

- Có chuyện gì thế ạ? Còn hơn trăm cây nữa mới... Người cán bộ trẻ làm một cử chỉ như là sự đồng thuận:

- Tôi cũng chỉ biết vậy! Thôi, đồng chí chuẩn bị quân tư trang rồi tìm đường ra quốc lộ là vừa đấy.

Nói xong anh đứng dậy đi về phía trước. * * * Paris nước Pháp. Tuyết bắt đầu rơi.

Trên con đường nhỏ đang vắng dần, chỉ còn một số ít những khách du lịch là còn lang thang ngoài đường, hầu hết người ta đang chuẩn bị cho một buổi tối ấm cúng bên những người thân.

Bữa ăn diễn ra trong căn nhà khá xinh xắn nằm trên một khu phố yên tĩnh, người đàn ông nhỏ bé có mái tóc thưa rất hay cười, liên tục gắp thức ăn cho Minh. Lúc nãy, anh bạn đã giới thiệu, ông ta là một nhà báo, sang sống ở đây được gần mười năm.

- Các cậu may mắn hơn chúng tôi nhiều, nhiều lắm - Chủ nhà lại lấy vào bát Minh miếng giò - Thời chúng tôi chả có thông tin gì, nếu biết ngoại ngữ thì còn đỡ, thi thoảng may ra được tờ báo anh em đi công tác mang về, mà cũng là báo lậu đấy nhé.

Nói xong, ông lại cười đầy vẻ thú vị.

- Nói về nhận thức thì cũng có đấy, nhưng tất nhiên cũng còn tùy vào năng lực của mỗi người - Chủ nhà lại tiếp tục, có vẻ như đã lâu ông ta không có dịp bày tỏ cùng ai đó những suy nghĩ của mình - Hồi ấy, chúng tôi bị ghìm giữ bởi lý tưởng xưa cũ còn thực tế sinh động thì cứ ngồn ngộn trước mặt...

Vừa ăn, Minh vừa im lặng nghe, nhưng quả thực đến tận lúc này, cậu cũng chưa hiểu một cách rõ ràng những điều vị chủ nhà đang nói.

Dường như biết cậu đang nghĩ gì, ông già nhỏ bé đứng dậy tiến lại gần chiếc tủ nhỏ ở góc phòng, lấy một tờ báo đưa cho Minh.

Đó là một tờ báo xuất bản trong nước, ngay trang đầu một dòng tít khá lớn chạy dài: THỦ TƯỚNG YÊU CẦU XỬ LÝ NGHIÊM VỤ PM16.

(10)

- Cháu vẫn chưa rõ ý bác ? - Minh cầm tờ báo, thành thực hỏi.

- Thì tham nhũng chứ còn gì nữa, là những người chân chính, chúng ta không thể bàng quan trước những vấn nạn đang làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của đất nước...

Vị chủ nhà như bước vào mạch, ông ta dừng cả ăn để nói khiến cho Minh và anh bạn đi cùng cũng không dám tự nhiên như lúc đầu.

Thật ra, những điều mà người đàn ông nọ đang thao thao không làm Minh ngạc nhiên, là người có xu hướng lưu tâm đến những vấn đề tiêu cực trong xã hội cậu cũng nhiều lần bất bình với cái xấu ở xung quanh.

- ... Phải là các cậu, những người trẻ tuổi, những người có tri thức và đặc biệt cần thiết hơn cả đó là có tấm lòng với đất nước - Chủ nhà càng nói càng hăng

- Không thể trông chờ vào điều gì hơn thế, chúng ta phải hành động, hành động ngay... Đêm đã khuya, nhưng trong căn phòng nhỏ, cuộc trò truyện của ba người đàn ông nghe chừng vẫn chưa có hồi kết, họ tranh luận, kể cho nhau nghe những câu chuyện về các nhân vật đang tranh đấu cho dân chủ mà họ biết hoặc đọc được trên báo.

Mãi khi đồng hồ điểm mười hai tiếng, ba người mới chia tay nhau, mà không quên hẹn ngày tái ngộ.

Kể từ cái đêm mùa Đông đầy tuyết rơi ấy, Minh dần dà thấy cuộc sống có thêm ý nghĩa, cậu bỗng nhận ra trách nhiệm của người trai với Tổ quốc đang ở trên vai mình. Không có nhiều người hiểu được cậu giống như vị chủ nhà nhỏ con nhưng sâu sắc nọ, ông ta đã chẳng chê cười những suy nghĩ của cậu khi nhận xét về các vấn đề tiêu cực trong xã hội đang diễn ra như nhiều người khác. Trái lại, còn động viên cậu, rằng hãy tranh đấu, nếu không cậu cũng sẽ là kẻ đồng lõa với nó.

Hôm nay, Minh được mời tham gia buổi nói chuyện về dân quyền do đại sứ quán Hoa Kỳ tại Pháp kết hợp với tổ chức Human right watch diễn ra trong một ngày tại Marseille, cách không xa khu học xá nơi cậu đang sống. Chiều qua người bạn cùng chỗ làm đã cho Minh biết trước nội dung buổi hội thảo, anh ta đưa cho Minh một tập giấy trong đó có những bài nói chuyện sẽ được đọc lên ở đó. Thực lòng cậu cũng không mấy quan tâm, nhưng vì sự nhiệt tình của anh bạn cộng với sự có mặt của vị trưởng phòng nơi làm việc khiến cậu khó mà từ chối.

Diễn giả là một người Việt đã tương đối cao tuổi, ông ta đứng trên sân khấu được trang trí với tông màu vàng là chủ đạo, lá cờ ba sọc đỏ treo ngay trên đầu phấp phới bay.

- Chúng ta phải thay đổi, không còn cách nào khác, bọn cộng sản đang giày xéo quê hương, đồng bào ta đang rên xiết dưới ách thống trị của chúng, hỡi anh em hãy dấn thân, Tổ quốc đang đợi các bạn...

(11)

Minh ngồi sau một người khoác trên mình bộ quần áo lính thủy đánh bộ, ông ta im lặng ngồi nghe. Thi thoảng lại rít một hơi thuốc rồi nhả khói đầy lãnh đạm.

- Bây giờ đến phần phát biểu của các bạn trẻ, thế hệ tương lai của đất nước, xin mời bạn Hoàng Minh, một du học sinh đầy tài năng, anh ta đã có những tiến bộ mới trong nhận thức, hãy nghe anh nói!

Minh bối rối, lúng túng đứng dậy, cậu thì biết nói gì? Chợt người bạn tiến lại gần đưa cho Minh mấy tờ giấy:

- Đây, cậu cứ đọc theo nội dung này, không sao đâu! - Ơ, nhưng mà tớ...

Chưa nói dứt câu Minh đã bị đẩy lên gần sân khấu, rồi có ai vỗ vào lưng cậu. Minh quay sang thì nhận ra vị trưởng phòng nơi cậu làm thêm:

- Cố lên, anh bạn trẻ, chúng tôi tin cậu!

Tiếng hoan hô vang lên, xung quanh là một màu vàng chói. Minh lập cập đứng trước micro. - Thưa quý vị...

Rồi cậu cứ thế đọc, cậu thấy loáng thoáng những từ, câu: Vì dân chủ... loài người tiến bộ...vv... Đọc xong, Minh vã cả mồ hôi, khán phòng lại vỗ tay rôm rả.

- Chúc mừng, chức mừng cậu! - Vị trưởng phòng tiến lại phía Minh hớn hở.

Về chỗ ngồi một lát Minh mới hơi bình tâm, cậu lại nghe thấy trên loa những cụm từ: Đấu tranh... giải phóng...

* * *

Trong số những hòm tài liệu mà luật sư trưởng giao cho Mai chuyển vào miền trong có một thùng carton không ghi địa chỉ người nhận, anh ta chỉ dặn cô lưu ý tránh để thất lạc vì nó rất quan trọng. Thực ra thì mấy lần trước Mai cũng đã làm việc này rồi và chính Lê Công đã úp mở với cô rằng thứ đó còn quan trọng hơn cả những gì mà anh ta đang có. Phải hết sức thận trọng nếu không sẽ chẳng còn gì.

Cũng đã gần một năm nay, ngoài công việc ở văn phòng luật sư, Mai còn được Lê Công cho tham gia vào công ty với chức danh thư ký riêng. Cô thường xuyên tham gia vào các buổi tiếp khách, ký kết hợp đồng thậm chí có đôi lần cô còn thay mặt anh ta thực hiện những đơn hàng nhỏ.

(12)

Mà chẳng hiểu sao sếp của cô cũng nhanh chóng đồng ý với Lê Công khi anh ta ngỏ ý xin cô về. Thực ra hai công việc này cũng không quá khác nhau, thì vẫn là làm sổ sách giấy tờ, lên kế hoạch v.v... những việc mà Mai đã quá quen thuộc. Chỉ có điều tuy không thực sự rõ ràng nhưng cô vẫn nhận thấy sự liên quan giữa văn phòng luật và doanh nghiệp của Lê Công là khá mật thiết. Có điều, cái sự gắn bó ấy mang đến cho người ta cảm giác có gì đó khá mờ ám. Nhưng cô cũng hiểu trong làm ăn, không phải cái gì cũng phải phơi hết ra ngoài.

Cho đến chiều hôm qua, sau cuộc mây mưa, Lê Công bảo có chuyện quan trọng muốn trao đổi, thái độ ấy khiến Mai khá hồi hộp. Cô vừa tò mò, vừa thích thú vì đây không phải là lần đầu người bạn tình của cô mang đến sự bất ngờ.

Vẫn quấn ngang bụng chiếc khăn tắm, Công ngồi trên chiếc xô pha với ly vang đỏ, anh ta vừa nhấm nháp vừa từ tốn nhìn cô:

- Em ạ, tháng sau công ty sẽ mở rộng hoạt động, mà cụ thể là sẽ có thêm một nhà máy trong Tây Nguyên, anh muốn em trực tiếp quản lý. Chẳng có ai có năng lực như em cả - Công cười cầu tài - chuyến đi này tương đối dài, anh muốn em chuẩn bị tinh thần.

Mai tròn mắt ngạc nhiên: - Em thì biết gì mà đi anh!

- Anh đã chuẩn bị hết rồi, em cứ việc làm theo chỉ dẫn thôi! Xong việc là có thưởng lớn, cái đó chắc là em biết... - Vừa nheo mắt nhìn cô, anh ta vừa nhếch mép cười.

Quả vậy, chỉ sau quãng thời gian ngắn ngủi ở bên anh ta, Mai gần như đã có đủ những thứ mà trước đây dù có nằm mơ cô cũng không biết đến. Mà nói thật lòng chứ, bây giờ cô thấy thật khó để rời được Lê Công, vì nếu thế chẳng khác nào bỏ đường quang mà tìm bụi rậm.

- Vâng thế thì em xin nghe lệnh sếp! - Mai nũng nịu sà vào lòng người tình.

- À, có thể sẽ có một vài đối tác người ngoại quốc, tất nhiên là đã có phiên dịch, nhưng anh muốn em trực tiếp làm việc với họ, chắc chắn hiệu quả sẽ cao hơn, thế nào, vốn tiếng Anh chắc là đủ dùng chứ cô cử nhân?

Mai khẽ nhún vai đầy tự tin, đúng ra ngoại ngữ mới là thế mạnh của cô bởi vì suốt từ những năm học phổ thông đến đại học, chưa khi nào cô đứng thứ ba trong lớp.

Dốc nốt ly rượu, Lê Công choàng tay qua eo Mai, trong chốc lát hai kẻ say tình lại cuộn lấy nhau.

Mai chẳng bao giờ biết rằng trong hành lý đã được Công sắp sẵn có những thứ mà nếu bị phát hiện, thì tương lai của cô, hẳn sẽ rất mịt mờ.

(13)

Chuyến bay thẳng từ Hà Nội đi Amsterdam khởi hành muộn hơn dự định gần 20 phút, khi nó đã đạt độ cao tiêu chuẩn, Bảo mới cảm thấy tương đối thoải mái. Anh xin một chai nước khoáng khi cô tiếp viên xinh đẹp hỏi anh dùng đồ uống gì, thực lòng anh hơi áy náy khi mà chỉ có một dòng tin nhắn về nhà trước khi nhận nhiệm vụ. Nhưng, công việc là công việc, mà anh không thể biết được thời hạn của chuyến công tác này.

- Từ bây giờ đồng chí là Lê Quang, sinh viên ngành công nghệ thông tin năm thứ ba. Sang Bỉ du học vì nhận được một suất học bổng của tổ chức Nhà báo không biên giới dành cho những sinh viên có thành tích học tập tốt và có xu hướng đấu tranh cho dân chủ.

Những lời dặn dò của đồng chí cán bộ cấp cao hôm kết thúc khóa học đặc biệt cách đây hai tháng Bảo vẫn nhớ rõ. Và anh hiểu được sự tin tưởng mà cấp trên dành cho anh.

- Còn làm thế nào để trở thành người trong tổ chức của họ, thì hoàn toàn do đồng chí tự định liệu. Hộp thư liên lạc sẽ được thông báo sau, chúc đồng chí gặp nhiều thuận lợi và hoàn thành tốt nhiệm vụ!

Còn hơn bốn giờ bay nữa mới đến châu Âu, kéo cổ áo lên đôi chút Bảo nhìn đồng hồ. Tự dưng anh muốn chợp mắt một lát.

* * *

- Về cơ bản là ổn, giờ này chắc cô nàng đã ổn định rồi, trong ấy không lạnh như Hà Nội... điều cô ta đi kể cũng hơi tiếc... - Lê Công tư lự nhìn ra bên ngoài của kính. Ngoài đường rất đông người đi lại, không khí giáng sinh bắt đầu tràn ngập phố phường.

- Cũng không được chủ quan, chúng ta vẫn chưa làm được cái việc quan trọng đối với cô ta - Người ngồi đối diện, vị trưởng văn phòng luật sư, cũng đang lơ đãng nhìn ra ngoài, trên tay là ly cà phê bốc khói.

- Đó là việc gì? - Công quay lại - Cô nàng đã có đủ những thứ mong muốn, bây giờ chỉ việc răm rắp nghe theo thôi...

Nói xong, anh ta kiên nhẫn chờ đợi người đối diện, nhưng vị này chưa vội trả lời mà nhấp một ngụm lớn rồi đặt ly xuống bàn, nhìn thẳng vào mặt Công nhếch mép cười bằng cổ họng:

- Hừ, các anh chỉ nhìn thấy tiền bạc, đất đai thôi, nhưng có những thứ còn sâu xa hơn nữa, nó tuy đến sau nhưng lại mang giá trị lớn hơn hẳn, có khi là vĩnh hằng.

Lê Công nhíu mày lại mỗi lúc một chăm chú hơn vào người đối diện, vẫn biết đây là một nhân vật chẳng tầm thường, và mỗi đường đi nước bước của Công đều có sự tư vấn sắp đặt của người này, nhưng quả thực chưa bao giờ Lê Công hiểu hết được những điều anh ta nói.

(14)

- Đó là lý tưởng, anh hiểu chưa? Sau khi đã tạo được sự tin cậy cho người ta rồi thì bước tiếp theo là phải làm cho họ hay đúng hơn là tìm ra cho họ một thứ không thể cầm nắm hay đo đếm được, nhưng rất đẹp đẽ, cao siêu, để họ theo đuổi, để họ dấn thân. Cái thứ đó bọn triết gia gọi là lý tưởng, khi có nó, người ta sẵn sàng chết mà không hỏi vì sao nữa... hiểu chưa?

Vị luật sư nói mà chẳng hề thay đổi sắc mặt, chỉ có Lê Công là đang từ trạng thái hoan hỷ bỗng chuyển dần ngơ ngác rồi gật gù đầy vẻ đồng thuận.

Trước nay, Công chỉ biết có một sức mạnh và anh ta tập trung vào việc củng cố sức mạnh ấy, đó là đồng tiền. Bởi qua thực tế, Công nhận thấy rằng đồng tiền có thể đánh gục tất cả, từ anh nông dân, chị giáo viên đến cả các nhà tư bản đầy kiêu ngạo ở phố Wall cũng không thoát khỏi ma lực của nó. Và Công đồ rằng, đồng tiền có thể thay đổi cả một chính thể không mấy khó khăn, mà bằng chứng thì cũng có rồi, mà chẳng phải đâu xa, chỉ cách nay vài thập kỷ, sau khi bị Hoa Kỳ cắt viện trợ, nước Việt Nam Cộng hòa cũng lập tức tiêu vong đó thôi.

Nhưng cái gọi là lý tưởng thì quả thực là Lê Công chưa khi nào nghĩ đến, với Mai, anh ta chỉ thấy cũng như nhiều cô gái khác chỉ cần có tiền thì chẳng mấy chốc cô đã hoàn toàn bị chinh phục...

- Sẽ có lúc người ta tự hỏi, rằng ta đang sống vì cái gì? Ấy là khi các giá trị vật chất đã tương đối đầy đủ, là khi sự nhàm chán cứ diễn ra thường ngày, đến độ chẳng còn có thú vui nào đủ sức khiến người ta phải lưu tâm thì lúc ấy lý tưởng sẽ lên ngôi. - Vị luật sư lại tiếp tục, chẳng để ý đến gương mặt đầy dấu hỏi của Lê Công.

- Tất nhiên, tôi nói điều đó có thể hơi sớm, nhưng cũng mong anh lưu ý! Bởi vì công việc sẽ còn nhiều khó khăn, đặc biệt là trong thời gian tới.

Từ hồi nào đến giờ, chưa có lúc nào Lê Công dám nghi ngờ vào năng lực của tay luật sư này, ngay cả việc tình nguyện tham gia vào tổ chức cũng là bởi qua những lần tư vấn đầy hiệu quả trong việc làm ăn do anh ta mang lại. Từ vị trí là một quân sư, chẳng hiểu từ khi nào anh ta biến thành người chỉ đạo, dẫn dắt Lê Công.

Đằng sau cặp kính trắng kia là đôi mắt nếu thoạt nhìn thì nó khá bình thản nhưng ẩn giấu trong đó bao nhiêu toan tính thì chỉ có trời mới biết.

Rất nhiều khi Công không dám nhìn thẳng vào đó. * * * Hà Nội - Việt Nam.

Trường Đại học PTF tuy mới được thành lập nhưng đã sớm tạo được uy tín vững chắc nhờ vào các chương trình đạo tạo theo chuẩn mực quốc tế nghiêm ngặt của mình. Sinh viên sau khi tốt nghiệp trường này hầu hết đều được các công ty lớn săn đón, họ có năng lực thực sự.

(15)

Thầy giáo Phan, người phụ trách quản lý hồ sơ sinh viên đang lơ đãng nhìn xuống sân trường thì có điện thoại. Ông hiệu trưởng muốn gặp thầy.

Ngồi trước bàn tiếp khách trong phòng riêng, ngoài vị hiệu trưởng đáng kính còn có một người đàn ông nữa, sau màn chào hỏi, thầy Phan được biết ông ta là người của Bộ Công an.

Với một chất giọng trầm, người đàn ông nọ nói sau khi nhấp hớp trà nóng:

- Chúng tôi cần thầy giữ giúp cho một bộ hồ sơ, thầy cứ đọc khi rảnh rỗi, từ bây giờ người có tên trong này sẽ là một trong các sinh viên thầy đã từng quản lý. Và hiện giờ anh ta đang du học ở châu Âu. Tất nhiên, anh ta cũng sẽ có tên trên nhiều loại giấy tờ khác của nhà trường, chi tiết chúng tôi đã làm sẵn. Do yêu cầu công việc nên chúng tôi không thể giải thích nhiều, mặc dù vậy cũng cần phải nhấn mạnh với thầy rằng đây là một bí mật và chỉ có ông hiệu trưởng và thầy là được biết mà thôi. Rất mong thầy lưu ý cho!

Thầy Phan sau phút ngỡ ngàng cũng bắt đầu hiểu được vấn đề, chưa biết nói gì nên thầy chỉ im lặng gật đầu đón tập giấy tờ từ tay ông ta.

- Bất cứ khi nào nếu có ai đó đến đây và hỏi về người này thì thầy hãy cứ trả lời họ theo những thông tin trong này như chúng ta đã trao đổi và đặc biệt là hãy liên lạc ngay với chúng tôi...

Tiễn người nọ đi rồi thầy Phan trở lại phòng hiệu trưởng, thầy muốn hỏi ông ta vài điều. - Tôi cũng chỉ biết như vậy! - Ông hiệu trưởng nhún vai - Rồi đây anh lại còn có nhiều thông tin hơn tôi sau khi đã biết họ viết gì trong đó - Ông chỉ vào tập hồ sơ mà thầy Phan đang cầm trên tay.

Lật mặt trước lên thầy Phan thấy có tấm ảnh chân dung một chàng trai trẻ và mấy dòng chữ: Lê Quang...

* * *

Sân bay quốc tế Schiphol phủ một lớp tuyết mỏng trắng xóa, quãng đường từ cầu thang máy bay đến phòng làm thủ tục không xa lắm nên không có xe buýt đón, hành khách phải cuốc bộ chừng vài phút.

Dù đã được thông báo về thời tiết nhưng Bảo vẫn khá bất ngờ, anh kéo cao cổ áo hít hà cái mùi không khí lạnh khô mà anh hiếm khi thấy ở vùng nhiệt đới, việc đi bộ có vẻ làm cho nhiều người phấn khích sau chuyến bay dài.

Bảo được bố trí ở tạm trong một gia đình người bản địa, trong khi chờ làm xong thủ tục thuê phòng ký túc xá, có vẻ như họ đã quá quen với những du học sinh như anh, chỉ có Bảo là khá bỡ

(16)

ngỡ. Điều làm anh thấy lạ nhất đó là tự do cá nhân, sau vài phút làm quen bà chủ nhà có thân hình phốp pháp dẫn Bảo về phòng rồi rút lui ngay trong khi anh lại muốn tỏ ra gần gũi nhiều hơn nữa.

Chẳng mấy chốc, với sự giúp đỡ của tổ chức du học sinh Bỉ, Bảo đã bắt đầu quen với môi trường mới. Anh cũng nhanh chóng có tên trong danh sách của Hội thanh niên Dân chủ, một tổ chức đang thu hút khá nhiều những người trẻ đang sinh sống, học tập ở đây. Cũng không mất nhiều thời gian để anh trở thành một trong số ít những thành viên được nể phục nhất của các câu lạc bộ karate miền Đông Bỉ.

Một buổi chiều muộn, sau buổi tập, lúc từ phòng thay đồ ra Bảo gặp hai người đàn ông trạc tuổi đứng đợi sẵn trước cửa, có vẻ như họ ở đó đã lâu, thấy anh họ chìa tay ra tươi cười:

- Xin chào! Chúng tôi là thành viên ban lãnh đạo của Hội thanh niên Dân chủ, sau khi có báo cáo ở phân hội dưới này gửi lên, chúng tôi quyết định phải gặp cậu, tìm kiếm nhân tài đang là mục tiêu hàng đầu của tổ chức, bởi vì nếu không có những người như thế thì phong trào rất khó đi lên. Và cậu là một trong số ấy...

Vừa đi, người cao gầy vừa sôi nổi trình bày mục đích cuộc gặp gỡ, anh ta rất có phong thái của một người lãnh đạo, nhưng cũng có đôi chỗ cho thấy sự thiếu kinh nghiệm vẫn còn phảng phất trong cách ăn nói của mình.

Vài phút sau thì Bảo nhận ra họ, những người đầu tiên trong hồ sơ mà anh phải nghiên cứu trước khi qua đây, đó là những cốt cán của Hội thanh niên dân chủ. Chỉ có điều khác so với dự tính ban đầu, đó là họ đã chủ động tìm gặp anh, chỉ mới mấy ngày trước thôi, Bảo còn lên phương án làm sao khi móc nối được với họ, mọi việc phải diễn ra hết sức tự nhiên. Nhiều bài học đắt giá đã phải trả chỉ vì một sơ xuất nhỏ trong công tác đặc thù này.

Tiễn hai người lạ đi rồi, Bảo còn nán lại khá lâu trước cổng câu lạc bộ, rồi anh tự mỉm cười với mình, hóa ra đôi khi công việc của một người tình báo cũng không đến nỗi quá phức tạp như trong các cuốn tiểu thuyết mà anh từng đọc.

Công việc còn lại mà Bảo cần làm bây giờ là viết báo cáo và gửi những tin tức tức đầu tiên về nhà.

* * * Tây Nguyên.

Nắng nóng bắt đầu từ sáng, mặc dù xung quanh khu công trường đang xây dựng dang dở có khá nhiều cây xanh nhưng Mai vẫn thấy hối tiếc khi đồng ý vào đây. Sau chuyến đi dài ngày, lẽ ra bây giờ cô đang được thư thái nằm trong bồn tắm thơm ngát ở một nơi nào đó ngoài Hà Nội mới phải chứ.

(17)

Chẳng biết có phải vì đã thực sự tin tưởng cô rồi hay không mà Lê Công cứ liên tục cử cô đi công tác xa. Cũng tốt thôi, nhưng giá mà có anh ta đi cùng như hồi đầu thì sẽ thú vị hơn đấy.

Tay phụ trách giám sát cứ luôn mồm giải thích những hạng mục đang thi công mỗi khi hai người dừng chân ở một nơi như thế. Cái giọng nói không có cung trầm của gã cứ đều đều như một bài thuyết trình chán ngắt của một giảng viên kém cỏi nào đó mà cô đã từng gặp thời đi học, càng khiến cô thêm khó chịu. Trên đầu, chiếc mũ bảo hộ lao động nặng trịch cũng góp phần vào việc đẩy hơn mạnh cơn xì trét đang tấn công cô. Thực ra, việc điều Mai đi công tác lần này ngoài nhiệm vụ kiểm tra tiến độ thi công xây dựng nhà máy ra Lê Công còn muốn nhắm đến một mục tiêu khác nữa đó là dự án khai thác gỗ tự nhiên đã được địa phương thông qua với cái tên: Dự án thay thế cây lâm nghiệp trên núi đá vôi. Theo đó thì một diện tích lớn rừng tự nhiên sẽ bị phá bỏ, thay vào đó là các loại cây ngắn ngày, đây sẽ là nguồn nguyên liệu chính cho nhà máy chế biến gỗ đang xây dựng.

Với lợi thế của một chuyên gia về luật dân sự, Mai được Lê Công tin tưởng giao nhiệm vụ cùng nhóm lập dự án của tỉnh nhanh chóng đưa những ý tưởng trên giấy thành hiện thực.

Làm việc với địa phương xong, Mai định xuống Sài Gòn để bay ngay ra thì nhận được điện thoại của Lê Công. Có một việc nữa mà anh ta muốn cô nhân dịp này tranh thủ làm luôn, đó là lên kế hoạch tuyển lao động tại địa phương, chuẩn bị sẵn khi nhà máy hoàn thành sẽ đi vào hoạt động ngay.

Việc đó cũng dễ thôi. Chỉ cần gặp gỡ những cán bộ cấp Huyện là ổn, có khi còn chẳng phải tốn kém gì, bởi tự dưng có người mang công ăn việc làm đến cho địa phương, đó chẳng phải là điều mà người ta vẫn mong muốn hay sao.

Mọi thứ xong sớm hơn dự định.

Thế nên chỉ sau năm ngày Mai hoàn tất công việc, bây giờ cô đang trên đường ra Hà Nội. Cô cũng chẳng báo cho Công biết, những bất ngờ nho nhỏ đôi khi cũng cần thiết trong cuộc sống.

Máy bay gặp trục trặc nên lúc về đến căn biệt thự xinh xắn trên khu Bắc Linh Đàm thì đã khá khuya. Ánh sáng trên tầng hai nơi phòng ngủ cho biết người tình của cô vẫn còn thức, Mai rón rén lên cầu thang, cô hơi hồi hộp trước căn phòng quen thuộc, cửa vẫn hơi hé mở.

Nhưng rồi những âm thanh từ bên trong vọng ra khiến cô chết điếng, Lê Công không ở một mình, và Mai hiểu rằng cô chẳng phải con bồ câu duy nhất mà anh ta đem về tổ.

Phải khó khăn lắm Mai mới không bật khóc, cô dựa vào tường và im lặng nuốt những giọt nước mắt. Cuối cùng, Mai bước xuống cầu thang, rồi lặng lẽ khóa cửa.

Đêm mùa Hè về khuya không đến nỗi quá ngột ngạt, nhưng cô thấy thực sự khó thở, hóa ra sự bất ngờ không phải lúc nào cũng thú vị.

(18)

Đại hội Hội thanh niên Dân chủ lần thứ nhất diễn ra tại quận Cam, Hoa Kỳ.

Có khoảng hơn trăm người trẻ tuổi, còn lại, cũng phải con số ấy thậm chí còn hơn là những cựu binh của chế độ Việt Nam cộng hòa xưa, họ mặc trên mình những bộ quân phục thuộc đủ các binh chủng. Trên những gương mặt hằn dấu thời gian ấy không có nhiều biểu hiện để người ta có thể tìm thấy điều gì đó gọi là tích cực. Tất cả họ dường như không biết mình đang làm gì.

Trước khi đến giờ khai mạc và trong những đợt giải lao, trên loa phóng thanh lại vang lên những lời ca não lòng vẫn thường nghe đâu đó trong các quán cà phê bình dân, những tiếng nỉ non của một anh lính trận xa nhà nhớ người yêu. Lời oán than về một mối tình tan vỡ...

Nghe những giai điệu, lời ca ấy, không khó để nhận thấy rằng đó là một trong những minh chứng rõ ràng nhất cho một xã hội với những con người yếu đuối, có lối sống ủy mị và tất nhiên tinh thần cũng vậy. Thế nên cũng chẳng lạ gì cho cái sự sụp đổ của một quốc gia chỉ sau hai chục năm tồn tại.

Những gì họ đang làm đây, phải chăng chỉ là sự níu kéo trong vô vọng của một vài con người vẫn còn chưa tỉnh ngộ.

Bảo ngồi ở gần hàng ghế cuối, anh lặng lẽ ghi chép và quan sát mọi người, thoạt trông ai cũng nghĩ rằng đây là một anh chàng cần mẫn hiếm hoi ở đây. Bởi lẽ, ngoài anh ra những người khác kẻ thì gà gật trên ghế, người lại thờ ơ vô cảm, mặc kệ diễn giả đang gân cổ nói ở trên kia.

Có một chi tiết không thể bỏ qua trong bản báo cáo lần tới mà Bảo gửi về nhà, đó là việc Hội thanh niên dân chủ sẽ thành lập một tổ hành động, dưới sự chỉ đạo trực tiếp của một cựu sỹ quan thủy quân lục chiến. Trong danh sách những tình nguyện viên đầu tiên có tên Lê Quang, người mang đai đen Không thủ đạo đang là huấn luyện viên chính của hiệp hội võ thuật sinh viên ngoại quốc miền Đông nước Bỉ. Quang có nhiệm vụ phụ trách huấn luyện thể lực và kỹ thuật cận chiến cho các thành viên tổ hành động.

Người ta cũng hứa, sẽ nhanh chóng có một võ đường riêng được mở ra dành cho thành viên của tổ chức thanh niên dân chủ.

Công việc có vẻ đang được triển khai khá gấp gáp. * * *

Chiếc Ford escape dung tích 2.3 lầm lũi đi trong bụi đỏ, đã hết đường cấp phối giờ đây nó đang đi vào một trong những nơi xa nhất của tỉnh lỵ, con đường này ngoài dân chúng bản địa hầu như không mấy khi có các phương tiện cơ giới nào khác vào đây.

Lê Công trực tiếp cầm lái, ngồi ghế sau là luật sư Trần, vẫn như mọi khi anh ta mang bộ mặt trầm ngâm của một kẻ lắm mưu nhiều chước, cũng có thể anh ta chẳng nghĩ gì mà chỉ đơn giản là đang thưởng thức quang cảnh bình yên của núi rừng mà thôi.

(19)

Có vẻ như không chịu nổi sự im lặng quá lâu, Lê Công hắng giọng rồi lên tiếng:

- Đường xá thế này... nhưng cũng chưa ăn thua, tôi từng qua những cung đường còn ghê hơn, nhất là vào mùa mưa thì thôi rồi. À mà họ có bảo là sẽ đón không anh? Đây này, sóng điện thoại lúc có lúc không...

Luật sư Trần vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, chỉ khẽ nhíu mày rồi lôi từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ. Anh ta bấm bấm rồi cất tiếng:

- Rẽ phải ở ngã ba phía trước! Công tò mò quay sang:

- Anh mang theo định vị toàn cầu à? Trước trong xe cũng có lắp, về sau do ít dùng nên tôi cũng chẳng để ý nó hỏng từ khi nào.

Luật sư Trần nhếch mép:

- Có phải lúc nào mình cũng ngồi trên xe đâu, tôi đề phòng những trường hợp như vậy. À chuyện cô Mai đến đâu rồi?

Lê Công hơi bối rối đánh tay lái tránh một khúc cây nằm ven đường, rồi nhún vai: - Có một chút hiểu lầm, tôi đã giải thích rồi... chắc sẽ ổn thôi.

Luật sư Trần gật nhẹ đầu:

- Tôi sẽ trao đổi lại với cô ấy, hy vọng chỉ là những xáo trộn tâm lý tạm thời...

Bỏ lửng câu nói, anh ta hơi cúi người về phía trước chăm chú nhìn, xa xa cách họ chừng hơn trăm mét có hai người bản địa đang đứng bên đường.

- Hình như là họ đấy!

Theo lời hai người địa phương, họ phải bỏ xe ở ngoài con đường vắng, sau đó cả nhóm lên xe máy đi xuyên qua con đường mòn dưới những tán rừng rậm. Chừng hơn một giờ đồng hồ thì gặp một con suối nhỏ, phía bên là một bản người dân tộc khá quần tụ.

Ông chủ nhà dáng vẻ rắn chắc đứng sẵn trên sàn tươi cười chào đón hai vị khách quý. Ngôi nhà bằng gỗ tốt được chau chuốt khá kỹ lưỡng khiến họ không khỏi trầm trồ, ngoài phố thị nếu dựng được một căn thế này không biết sẽ tốn bao nhiêu.

- Hây dà, có ba con đường tất cả, trong đó khó đi nhất là ngả qua Sài Khao, nhưng cũng là lối bí mật nhất - Sau ly rượu nồng vị chủ nhà trầm giọng

(20)

- Theo chỉ thị của anh tôi đã trực tiếp đi khảo sát, đây là sơ đồ tôi tạm vẽ, có thể còn phải chỉnh sửa đôi chút.

- Chính quyền ở đây thế nào? - Luật sư Trần hỏi sau hồi im lặng.

- Thì cũng toàn anh em họ hàng cả thôi, tôi đã thông báo với họ về chuyện có anh em về thăm, có thể tối nay ông phó chủ tịch sẽ đến chơi.

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, bên ngoài trời lất phất mưa, rồi nặng hạt dần. Những cơn mưa rừng thường cho người ta cái cảm giác rất khác so với chốn thị thành, giữa nhà bếp lửa đang bập bùng cháy soi bóng họ chập chờn trên vách.

- Đây là tiền ứng trước, các ông cứ thử một vài chuyến xem sao, nếu ổn, ta sẽ làm ăn lâu dài với nhau - Lê Công lôi từ trong balo ra những xấp tiền, trao cho chủ nhà - Mong mọi chuyện sẽ suôn sẻ.

- Được rồi, tôi có phải làm gì nhiều đâu, chỉ có việc sang bên đó mang hàng về thôi mà, hây dà, uống đi! - Ông chủ nhà vui vẻ giơ ly rượu lên.

Ba người lại cùng nhau cạn chén.

* * * Liege, Nước Bỉ.

Hôm nay Bảo phải chuyển báo cáo về nhà, hộp thư chết đặt trong một siêu thị nhỏ gần nơi anh sinh sống, chẳng có ai nghi ngờ gì việc một sinh viên đến mua thực phẩm ở đây.

Xong việc, anh chọn vài thứ đồ dùng cho những ngày tới, phong cách sinh hoạt ở đây cũng khác hẳn bên nhà, cứ chất đầy tủ lạnh là ổn, đủ cho cả tuần, có khi hàng tháng chả cần phải mua sắm gì.

Chiều nay, anh có cuộc giao đấu với một khách mời đến từ Marseille, anh chàng này là cựu vô địch giải cộng đồng người nhập cư tại Pháp năm ngoái. Chưa có nhiều thông tin về đối thủ, chỉ biết rằng đó là một võ sỹ gốc Iran, mà như anh biết thì đó là đất nước của nhiều cao thủ môn võ này, thậm chí họ đã xuất khẩu các võ sư sang nhiều nước để truyền bá Không Thủ Đạo.

Từ khi tham gia luyện tập ở đây anh đã gặp khá nhiều đối thủ kể cả những anh chàng Âu châu to lớn lẫn những võ sĩ đến từ Nhật Bản. Tất nhiên không phải trận nào Bảo cũng giành phần thắng, nhưng họ đều thừa nhận lối đánh của anh có những nét đặc biệt khó tìm thấy ở các võ đường ngày nay.

(21)

Họ có biết đâu, những kỹ thuật ấy là anh may mắn có được từ người cha tài giỏi nhưng khiêm nhường đã chỉ bảo cho từ những ngày còn thơ ấu. Còn anh thì lại chẳng ngờ rằng chính nó đang giúp anh thuận lợi hơn trong quá trình thực hiện nhiệm vụ của mình.

Trên hàng ghế khán giả hôm nay đông hơn thường lệ, ngoài số môn sinh trong võ đường ra còn có khá nhiều người hâm mộ biết tin nên rủ nhau đến xem. Phía đối thủ cũng có hẳn một chuyến xe buýt chở các bạn đồng môn của anh ta, họ mang theo lỉnh kỉnh máy móc, ý chừng muốn ghi lại một cách kỹ lưỡng những gì sẽ diễn ra.

Chỉ sau vài đòn đánh với người võ sỹ to khỏe Bảo nhận ra đối thủ của mình là môn đồ của hệ phái Kyokushin, một dòng thực chiến của Karate, với những người này nên sử dụng phương án mềm dẻo, khéo léo tìm sơ hở và ra đòn dứt điểm. Chứ nếu bị cuốn theo cách đánh của họ thì sẽ là bỏ sở trường đi tìm sở đoản.

Vậy là sau một hiệp Bảo đã tìm ra hai điểm yếu của đối phương có thể lấy làm điều kiện cần cho chiến thắng, đó là đối thủ ỷ vào sức mạnh nên chủ quan không chú ý phòng thủ. Anh ta đâu biết Bảo sẽ chỉ đánh vào những nơi có sức chịu đựng kém mà thôi, chứ còn vùng có cơ bắp cuồn cuộn thì tính làm gì.

Thứ hai là tâm lý ngạo mạn của một nhà vô địch đã khiến anh ta chẳng còn chút thận trọng nào để bỏ công tìm kiếm, phân tích đối phương.

Nhà vô địch cứ thế ào ạt tấn công.

Hết hiệp hai, dù to con nhưng do nhiều đòn đã đánh vào không khí nên đối thủ của Bảo có dấu hiệu xuống sức, tốc độ di chuyển giảm đi đáng kể, đây chính là lúc người võ sỹ dày dạn kinh nghiệm cũng như sự thận trọng chờ đợi.

Khi hiệp đấu thứ ba sắp kết thúc thì người ta thấy nhà vô địch đang dữ dằn sáp vào đối phương với những đòn đá vòng như vũ bão thì bỗng dưng khựng lại rồi đổ sập xuống sàn trong sự ngỡ ngàng của khán giả. Một đòn đá quay sau của đối phương trúng mang tai đã khiến anh ta không thể đứng vững.

Ông trọng tài đã đếm đến mười từ lâu nhưng chẳng thấy người nọ nhúc nhích tí nào.

Cho đến lúc ấy cả võ đường mới òa lên niềm vui chiến thắng, mọi người tràn xuống sàn đấu, họ hô vang, công kênh người võ sĩ đã đem lại vinh dự cho họ.

Trong đám đông ồn ào, Bảo loáng thoáng nhìn thấy một gương mặt quen quen, dù người nọ cố gắng che giấu đi bằng đôi kính đen ngoại cỡ.

Đó là hội trưởng Hội thanh niên dân chủ.

Nếu anh ta có mặt ở đây thì chỉ có thể bởi lý do sau; anh ta muốn chính mình kiểm chứng năng lực người hội viên đã được nói đến nhiều, mà không chừng, trận đấu này là do Hội tổ chức

(22)

cũng nên. Như thế tức là mình đang dần trở nên quan trọng đối với họ, đồng nghĩa với việc công tác luồn sâu vào trong càng lúc càng thuận lợi.

Nhưng cái cách thực hiện một trận đấu thoạt nhìn có vẻ vô tư như thế này cũng cho thấy sự thận trọng và chuyên nghiệp không thể có trong một hội nhóm đơn thuần chỉ bàn về dân chủ.

Linh cảm cho Bảo biết, cuộc chiến đấu bắt đầu đi vào giai đoạn mới. *

* *

Sau cuộc mây mưa, Mai khoác chiếc áo ngủ rồi ra bàn ngồi châm một điếu thuốc, cô nhả khói khá điệu nghệ khi những vòng tròn cứ nối tiếp nhau bay lên rồi tan loãng ra.

- Lại hút thuốc à - Lê Công uể oải trườn dậy.

- Vâng… khói thuốc cũng làm tan đi những ưu phiền… mãi sau này em mới biết đấy! - Cô xoay cổ vẻ mệt mỏi nhìn bạn tình một cách dửng dưng.

Theo thói quen, Lê Công rót ly vang đỏ, anh ta hiu hiu mắt liếc nhìn cô gái, à rồi cũng có ngày cô nàng trưởng thành, nhưng thực lòng, Công thích cái vẻ ngây thơ hơi vụng về của cô sinh viên mới ra trường mà cách đây gần hai năm Công gặp ở văn phòng luật hơn. Nhưng biết làm sao được, chính mình là kẻ đã đào luyện cô ta cơ mà, từ cái ngày nhấp một chút bia cô nàng còn ho sặc sụa, vậy mà giờ đây...

- Dạo này, anh thấy em cứ lạ lạ sao ấy?

Mai di điếu thuốc vẫn còn gần nửa xuống gạt tàn, nhếch mép nói mà không nhìn Công. - Có gì đâu anh, tâm trạng thôi mà, cũng có lúc phải thế này, thế kia chứ, lại cả thời tiết nữa... Bỏ lửng câu nói cô nhún vai đưa mắt sang Lê Công đang chắp tay sau gáy ngả người trên ghế mắt lim dim.

- Thôi, em đi tắm đây!

Với lấy chiếc khăn, Mai đứng dậy, đóng xong cửa phòng cô tiến lại trước gương, mắt cô long dần lên, hai hàm răng cắn chặt cô rít lên: “Khốn kiếp!”

Nằm trong bồn tắm ấm áp đầy bọt rồi mà nét mặt cô vẫn chưa hết căng thẳng, hừ, vẫn biết trong mắt anh ta mình cũng chỉ giống như một món hàng. Nhưng thực ra ngoài những trò chơi ở trên giường, mình cũng đã giúp hắn không ít, có nhiều vụ mình đã phải lao tâm làm việc chẳng khác nào một luật sư thực thụ. Lợi nhuận mà mình góp phần đem về nào có ít đâu!

(23)

Mai vục mặt xuống nước trong nỗi thất vọng tràn trề, cái viễn cảnh trở thành giám đốc phu nhân một công ty lớn hóa ra vẫn chỉ là giấc mơ, ta thật ngây ngô khi tin vào một kẻ lọc lõi như hắn! Thôi được rồi, đã vậy chúng ta sẽ cùng nhau chơi ván này, vẫn còn nhiều quân chưa lật mà.

Mai biết trong những chuyến hàng do cô phụ trách chuyển cho Công vào miền Nam có nhiều lần chúng là thứ chẳng trong sạch gì, thậm chí là chết người, nhưng cô vẫn không mảy may lưu tâm, bởi tình cảm đã lấn hết chỗ của lý trí rồi. Mãi sau cái đêm bay muộn nọ, sự thất vọng, buồn tủi đã khiến cô phải suy nghĩ lại. Một lần, cô đã khéo léo mở hộp giấy chứa văn phòng phẩm, đúng như Mai nghĩ, là hàng trắng.

Nhiều file hình ảnh đã được cô lưu lại. Và cô biết mọi chuyện sẽ chưa thể dừng lại ở đây. Thảo nào người ta bảo: Đàn bà dễ có mấy tay!

* * *

Văn phòng cung cấp thông tin Vũ Gia nằm trên tầng năm của một tòa nhà khá cũ kỹ, dù không có biển hiệu hào nhoáng nhưng cùng với đà phát triển chung của xã hội, Vũ Gia đang là một trong những điểm đến tin cậy của đủ loại khách hàng. Tháng trước, ông chủ của nó còn đang tính phải tuyển thêm nhân sự cho hãng, nhưng sự thực thì rất ít người có thể đáp ứng được những yêu cầu khắt khe của công việc này. Mà hình như trong cuộc sống bây giờ người ta càng ngày càng ít tin nhau thì phải.

Yêu thích hình ảnh những thám tử tài ba lạnh lùng trong các câu truyện được đọc từ nhỏ, tốt nghiệp cấp ba không như chúng bạn, thi vào đại học, Vũ tìm đủ mọi cách để trở thành một nhà điều tra chuyên nghiệp. Sau vài năm đi làm cho một hãng thám tử danh tiếng trong Nam thì cơ duyên đã đến khi họ cử Vũ đi tu nghiệp ở nước ngoài, nơi có những trường lớp bài bản và đẳng cấp hơn hẳn. Thêm vài năm làm việc trả ơn cho hãng, Vũ ra Bắc lập công ty riêng của mình.

Tuần trước, có đơn hàng của một Việt kiều Pháp, bà ta muốn xác minh một người mà theo như những gì Vũ được biết thì con gái bà đang muốn tiến đến hôn nhân với anh chàng nọ. Nhưng vì không có điều kiện kiểm chứng về chàng rể tương lai nên bà muốn biết tường tận về anh ta thông qua văn phòng thám tử Vũ Gia.

Rất cảm thông với tình cảnh đó, vả lại trước sự lo lắng của bà mẹ đối với việc hệ trọng của con gái mình, Vũ đã đích thân làm vụ này.

Công việc không có gì phức tạp khi mà Vũ trong vai người nhà của chàng cựu sinh viên nọ đến xin lại hồ sơ với lý do sơ xuất nên tất cả giấy tờ của anh ta đã bị thất lạc. Chỉ sau một tiếng đồng hồ làm việc với đại diện của trường PTF nơi mà trước kia anh chàng nọ theo học thì Vũ đã có đủ thông tin về người có tên là Lê Quang, cựu sinh viên K6, một trong số ít những người có thành tích học tập tốt nhất của khóa. Họ cũng hẹn sang tuần sau sẽ cấp lại đầy đủ giấy tờ cho anh. Và Vũ chỉ việc giao lại cho khách hàng là kết thúc hợp đồng.

(24)

Nhưng hình như có điều gì không ổn.

Đó là trong lúc trao đổi với người phụ trách không biết là vì muốn thể hiện sự nhiệt tình thái quá hay không mà ông ta còn đưa cho Vũ xem cả danh sách lớp. Với sự cẩn trọng của mình Vũ đã chụp lại danh sách đó.

Và với tay nghề của một thám tử có thâm niên Vũ đã chọn ra ba cái tên một cách tình cờ. Anh giao nhiệm vụ cho cấp dưới đi điều tra về họ.

Kết quả khiến Vũ không khỏi bất ngờ. Cả ba người nọ dù có chung danh sách lớp học với Lê Quang nhưng không một ai biết anh ta cả. Họ cũng lắc đầu nói không quen người trong ảnh khi được yêu cầu xác minh.

Những bất ngờ trong nghề nghiệp không phải là ít gặp.

Dù đã thanh lý hợp đồng và nhận thù lao cũng như không có thêm yêu cầu nào từ phía khách hàng, nhưng với bản năng nghề nghiệp và sự mẫn cảm riêng có, Vũ quyết định tìm cho ra chân tướng sự việc.

* * *

Alienor đi như chạy về phía trước, mái tóc vàng hơi xoăn của cô bị bung ra, nó đang bay trong gió, hôm nay là buổi tập đầu tiên của cô ở đây, chỉ còn hơn mười phút nữa là đến giờ. Vị huấn luyện viên người châu Á mà thầy cô giới thiệu hẳn sẽ không vui nếu cô đến muộn.

Alienor sống ở Maubeuge, một thị trấn biên giới giáp Bỉ, cô là sinh viên năm nhất của một trường đại học địa phương, cô cũng tập Karate ở đó từ nhỏ, dù đang mang đai đen nhất đẳng nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy cần thiết phải thọ giáo với một ai đó đến từ phương Đông, nơi bắt nguồn của Không Thủ Đạo. Và dịp may đã đến khi ông thầy cao tuổi của cô đã có những buổi nói chuyện về một người châu Á đang tham gia huấn luyện ở Liege với một sự khâm phục hiếm thấy. Điều làm cô quan tâm hơn cả đó là người này đặc biệt giỏi về đối kháng, điều mà cô đang thấy mình cần phải bổ sung.

Alienor ngạc nhiên khi thấy trước mặt mình, trên vị trí của huấn luyện viên là một anh chàng còn rất trẻ, chắc cũng chỉ lớn hơn cô vài tuổi, đôi mắt nâu thông minh và dáng vẻ cương nghị trên gương mặt anh ta làm cô nghĩ ngay đến những Asian princes (hoàng tử Châu Á) trong các bộ phim chiếu ngoài rạp mà cô đã từng xem. Chắc anh ta là trợ giảng, nghĩ vậy nên cô chỉ gật đầu chào rồi nhanh chóng thay quần áo.

- Xin lỗi, tôi muốn gặp thầy Lê Quang? - Sau khi khởi động Alienor bước lại phía anh chàng khi nãy nói nhỏ.

(25)

Hiếm khi Bảo nghe thấy một giọng nói êm dịu như thế, chất giọng người miền Bắc Pháp có những đặc trưng rất riêng, hơn nữa, trước nay anh chủ yếu tiếp xúc với đàn ông nên trong khung cảnh phòng tập nghiêm túc thế này Bảo chợt thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.

- Tôi là Quang đây!

Alienor tròn mắt nhìn anh, cô hỏi lại: - Là anh ư? Bảo gật đầu:

- Có chuyện gì sao? Trông tôi không giống một thầy võ à? - À, không, tôi chỉ hơi bất ngờ... à tôi có thư tay gửi anh.

Bảo lại gật đầu, anh cầm lá thư, của một người cùng môn phái, ông ta muốn học trò của mình được nâng cao trình độ hơn nữa, vì ông đã xem những video mà các đồng nghiệp của ông gửi cho, nên rất tin tưởng ở anh.

- Được rồi, chào đón cô Ali, tôi gọi thế được không? Alienor hơi mỉm cười gật đầu rồi quay về hàng.

Việc tiếp nhận các học viên người phương Tây đã không còn làm cho Bảo ngạc nhiên nữa, khi còn ở trong nước cũng có nhiều lần anh tập cùng những anh chàng mũi lõ. Khác với người Việt, họ không có thái độ e dè, hay răm rắp nghe theo sự chỉ dẫn của người thầy. Có lẽ do văn hóa Tây phương nên họ luôn đòi hỏi sự diễn giải cặn kẽ cho từng bài quyền thậm chí là từng đòn đánh, và nếu không được giải thích đầy đủ họ sẽ không hợp tác.

Có anh còn muốn thử đấu vài chiêu với huấn luyện viên, vì theo họ chỉ nói thôi là chưa đủ. Lại còn cái khoản ngoại ngữ nữa, thật là phiền toái nếu bên cạnh lúc nào cũng kè kè một người thông dịch, càng nản hơn khi người đó chẳng có chút chuyên môn nào. Nhiều ông thầy vì thế mà không hoan nghênh họ.

Đang cho lớp ôn lại một thế xoay người thì có ai đó lấp ló ngoài cửa, Bảo nhận ra một hội viên Dân chủ đã quen mặt, anh ta chào bằng một thái độ khá kiêng nể:

- Xin chào thầy, trên cử tôi xuống để liên hệ với thầy một việc, số là tới đây sẽ có khoảng hơn hai chục anh em trong Hội sang đây luyện tập khoảng vài tháng. Sau khi võ đường bên Paris chuẩn bị xong thì họ sẽ trở về, đây là công văn của Hội, mời thầy xem.

Đêm đó Bảo soạn ngay báo cáo, anh muốn chuyển thông tin này về nhà, lãnh đạo sẽ phân tích và cho anh những chỉ thị cần thiết.

Thấm thoát, thế mà đã hơn một năm Bảo sống ở bên này. *

Referências

Documentos relacionados

Com base em experiências recentes, discutiremos como a gestão do conhecimento e outras áreas de vanguarda, como inovação aberta, lean startups, design thinking e

´ E exatamente sob este aspecto que, no Cap´ıtulo 2, apresenta-se um Sub-Projeto para ser desenvolvido no ˆambito do Programa de Inicia¸c˜ao Cient´ıfica da Universidade Estadual

Formas no vertebrado:.. mostra formas em divisão. Seus movimentos são contínuos, deslocando as hemácias por meio do flagelo livre, dirigido sempre no sentido do deslocamento

As condições de previsão de tempo para entrega de documento de transferência (CRLV), responsabilidade de custos de regularização e transferência e outras

O evento com chancela UCI que qualifica para o UCI Gran Fondo World Championships (UGFWC) começa na sexta, 6 de agosto, com o Village, e termina no domingo, 8 de agosto de 2021,

usuário uma grande coleção de diferentes tipos de equações utilizadas no modelo matemático, sem que sejam apresentadas em forma de equações, permitindo

Neste trabalho será empregada a técnica de controle não linear baseada na Função Energia Generalizada de Controle para síntese de leis de controles estabilizantes para os

No segundo ciclo de produção, ao final de cada período (quatro períodos de 28 dias cada), foram avaliadas características de desempenho (consumo de ração, produção de